Hơi bị xịn, tiền triệu đấy. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ. Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.
Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Nhu cầu của bạn không cao.
Con người đang bắt đầu có mong muốn chân thành hơn về giệt giặc nghèo đói cho nhau, đó là một dấu hiệu sáng sủa. Hôm qua tao nóng quá. Rồi, tôi phải tập chứ.
Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi. Chẳng cần gì nữa cả.
Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó.
Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi. Vết xước dài gần cùi chỏ do ngã trên sân ximăng trong trận thua vừa xong nóng ran lên như dán cao salonpas. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ. Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.
Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình.
Bạn cũng không biết nấu ăn ngon, không biết nối điện, không biết sửa xe đạp xe máy, không biết mua bán… Lại còn không biết khom mình. Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.
Một khuôn mặt khá dễ mến và có vẻ quen thân từ trước. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ.