Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu.Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõmĐến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.Rồi, tôi phải tập chứ.Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống.Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…