Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Cứ ngỡ mình yêu mình. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới.
Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.
Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Bước vào, cảm giác không bị bỡ ngỡ. Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ.
Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo.
Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn. Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ.
Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay.
Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Chúng tôi đi tiếp đến 2 phòng xông hơi khô ướt và 2 bể sục nóng lạnh. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.
Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).
Tôi cho ông thời hạn ba ngày. Mày hóa thành mồ hôi, thành máu để rịn ra? Bạn không mong bác đọc lắm.
Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.