Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế. Dí cái mũi ươn ướt vào bắp tay tôi. Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà.
Tôi chỉ cần mọi người tin tôi thêm một chút, một chút nữa thôi. Nháy: Chiều đi đá bóng. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.
Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Còn tự thân kiểm chứng thì không phải ai cũng nghĩ nhiều và hiểu nhiều về mình. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc.
Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau.
Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…
Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.
Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy.
Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Đó là hạn chế của bạn. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân.
Dù trái tim đương bề bộn. Những con vật, những con người tự tử nhiều quá. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.