Quân đội Hoa Kỳ đã áp dụng tắc này. Tôi bận dạy học đến nỗi không có thời gian và cũng không có cả ý muốn kiểm soát phương diện tài chánh của công cuộc kinh doanh đó. Tôi có tỏ ý nghĩ đó với ông Levis E.
Tại sao vậy? Bởi vì ông vẫn mơ tưởng một diễm ảnh cao xa. Các y sĩ ở Mayo nói rằng khi dùng kiếng hiển vi để xem xét dây thần kinh của những người chết vì đau bệnh này thì thấy những dây đó bề ngoài cũng lành mạnh như dây thần kinh của Jack Dempsey, một tay quán quân về quyền thuật. Hồi bà đến dự buổi học đầu, bà yên trí là bà bị đâu thận và có những lúc tim đau khó hiểu.
Như vậy là nỗi khó khăn của chúng tôi gần giải quyết được. Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Chính tôi cũng đã có lần nhận định điều ấy.
Theo tờ báo Life nó đứng hạng thứ mười trong những bệnh nguy hiểm nhất. ông không mệt mỏi mới nghỉ ngơi, bao giờ cũng biếI trước lúc nào sắp mệt để tự bắt ông đi nằm nghỉ. Nghe âm thanh dịu dang của bản đàn và bụng lại đói - vì từ sáng chưa ăn gì - tôi thiu thiu ngủ, giữa lúc tinh thần và thể chất đều mệt mỏi.
Cũng vì chúng tôi đã tắt máy lạnh và máy quạt, nên nhiệt độ trong tàu tăng lên đến 40 độ, mặc dù vậy, tôi cũng run lên vì quá sợ, đã phải mặc thêm một chiếc áo len và một chiếc áo lót có lông nửa mà cũng chẳng hết run. Người La Mã hồi xưa cũng có một tiếng để diễn ý đó. Chúng ta chỉ dùng một phần nhỏ khả năng về thể chất và tinh thần của ta thôi.
Vậy mà ông không bao giờ tới nhà thờ và tự cho mình là một người vô đạo. Bạn đọc kinh của thánh Luc sẽ thấy điều ấy. Luôn luôn tự nhắc nhở rằng trong cuốn ấy hãy còn nhiều lời khuyên giúp ta cải thiện đời ta được nữa.
Kế đó, một điện tín khác cho hay nó đã tử trận". Có lẽ tôi sẽ mất việc, và cũng có lẽ hãng sẽ gỡ bỏ bộ máy của tôi đi và như vậy cái vốn hai vạn mỹ kim mà Công ty đã bỏ vào việc đó sẽ tan ra khói. Ba trăm rưỡi năm trước, ông Francis Bacon đã có lý khi ông nói: "Triết lý nông nổi hướng óc loài người tới chỗ vô thần: nhưng triết lý sâu xa lại đưa ta tới tôn giáo".
Ba chục năm qua, anh Sam Vauclain thành Hội trưởng công ty đóng đầu máy xe lửa Baldwin. Miền tôi bán sách dân tình nghèo khổ, ít người mua cho nên số lời không đủ để trả tiền xe. Ông chiến đấu với những tật của ông theo cách đó trên hai năm trời, không bỏ một tuần nào hết.
Một hôm, khi ở Maryville về, nhân vừa bị nhà ngân hàng dọa đem phát mãi lẫm, ba tôi gò cương giữa một chiếc cầu, rồi xuống xe đứng ngó dòng nước một hồi lâu, phân vân không biết có nên nhảy xuống đó cho rồi đời không. Bà diễn thuyết trong các hội phụ nữ ở khắp nước Mỹ, khuyên những ông bảo hiểm nhân mạng nên để cho vợ lãnh mỗi tháng một số tiền bao nhiêu đó, chứ đừng để cho lãnh hết một lần. Trong khi tôi tìm giải pháp thì vấn đề tự hiện ra dưới mắt với một quan điểm mới.
Vị thương gia kia đầy những chất độc đến nỗi tôi thành thực thương hại ông. Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi. Một người thì ra vẻ đau đớn ê chề vì bị "ung thư dạ dày".