Nhưng máu trong óc của Einstein, sau một ngày suy nghĩ, không có một chút chất độc nào. Càng trông họ, tôi lại càng nhớ những năm sung sướng đã qua. Nghỉ tức là thu hồi lại sức lực của mình".
Mặt tôi vừa toạc vừa sưng, mắt tôi gần nhắm nghiền lại. Ta phân phát hạnh phúc tức là nhận được hạnh phúc vậy. Tư tưởng và hành động một cách vui vẻ, rồi ta sẽ thấy vui vẻ.
Ta có thể chú ý tới những vấn đề nghiêm trọng mà vẫn thẳng người tiến bước với một bông cẩm chướng ở khuy áo được [22]. Tôi tin chắc rằng không bao giờ tôi nghĩ ra được cách cải tạo đó nếu tôi cứ rối rắm như trước. Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ:
000 Mỹ kim và tôi nghĩ những bảo hiểm ấy thuộc về chi nhánh ở Hồng Kông, không liên quan gì tới tài sản của hãng ở Thượng Hải. Anh đáp: "Không đâu! Thân nhân tôi đã hứa chôn tôi trong một miếng đất nhà tại Broken Bow. Nói tóm lại, nếu bạnmuốn tạo cho mình một tinh thần thanh thản có thể manglại hạnh phúc cho bạn, bạn hãy theo nguyên tắc thứ nhì:
Nếu muốn xin được gặp mặt thì nên viết như vầy: Nếu hôm sau không bán được đủ số thì vé đọng lại đó sẽ cộng vào chương trình hôm sau nữa. Bạn có chịu bán hai con mắt bạn lấy một tỉ Mỹ kim không? Bạn chịu đổi chân bạn, hai tay, hai tai của bạn lấy bao nhiêu tiền? Hãy làm con tính cộng và bạn sẽ thấy rằng tài sản của bạn chẳng kém gì đống vàng của Ford, Rockfeller và Pierpont Morgan góp lại.
Có nhiều người cần phải ngủ nhiều hơn kẻ khác. Vậy phải đọc lại cuốn này thường thường. Khi chúng khám phá ra điều ấy thì tôi không có mặt tại phòng giấy.
Tất thì tôi trao cả vấn đề đó cho Chúa và cầu Ngài giải quyết giùm. Bà hãy thử thí nghiệm trong một tuần, sẽ thấy tâm thần nhẹ nhàng và sắc đẹp tươi tắn như thế nào. Lúc ấy đã gần xuống lỗ rồi, còn hưởng được gì nữa.
Nếu có một chuyến xe trật đường rầy thì sao? Hay là nếu xe đương qua cầu mà sập thì sao? Đã đành, trái cây đã có bảo hiểm, nhưng ông sợ nếu đến hẹn, không có trái để giao cho khách hàng thì sẽ mất mối. Ông phải đem hết tâm lực ra và soạn bài sao vừa vui vừa bổ ích thì mới hòng giữ họ lâu và mình có đủ tiền độ nhật. Tôi muốn kết luận như vầy: bà Nellie Speer ở Nữu Ước và bà Ova Snyder ở Maywood đáng lẽ lo lắng và thiết hụt thì làm việc để kiếm thêm.
Tôi thấy rằng tuy con số thâu khổng lồ, mà không có được một số lời nhỏ nhít. Ông thuật với tôi rằng hồi thiếu niên, ông hết sức ước ao được yêu chuộng và lừng danh. Bệnh của họ không do thần kinh suy nhược mà do những cảm xúc như ưu tư, lo lắng, sợ sệt, thất vọng.
Rồi hoạ vô đơn chí: nhà ngân hàng ông gởi tiền cũng vỡ nợ. Đến nay có đứng ngay sau lưng mà nói cạnh nói khoé, tôi cũng không quay lại để xem là ai nói". Đồng thời áp dụng phương pháp của giáo sư Johnson.