bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Chả làm gì được, mẹ đi làm kẻo muộn giờ. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng.
Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Chà, ta thua hắn, có lẽ.
Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết. Mở đầu là tên của bạn, sau đó là …is a.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Cháu bảo: Bác Hồ cũng để râu đấy ạ. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo.
Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác. Con nghe lời bác nào. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.
Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát.
Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên.