Tháng 10-1993, Bob Woolf, người bạn và đồng sự thân thiết nhất của tôi đã vĩnh viễn ra đi một cách đột ngột. Và tận sâu trong tâm khảm, tôi luôn tự hào về xuất xứ ấy. Bob không bao giờ nói với một thái độ đe dọa hay thù ghét ai cả.
Câu hỏi về những chiến lược mới, hay về một hình thức kinh doanh nào đó của công ty sẽ minh chứng hùng hồn rằng bạn thật sự quan tâm đến công ty này. Anh chàng Larry trong tấm gương kia cũng hoạt bát và đẹp trai…y như tôi vậy, bởi thế chúng tôi trò chuyện rất ăn ý và thoải mái. Nhưng dẫu sao tôi cũng muốn nói rằng đây là một điều tốt đẹp cho các cầu thủ bóng chày.
Nói chuyện với cấp dưới thì giữ thái độ như thế nào? Có nhất thiết là lúc nào cũng phải nói như quát thì mới thể hiện được cái uy của người lãnh đạo? Chắc chắn là không. Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa. Và hãy thử hỏi về những người con của ông xem, bạn sẽ thấy vị phó tổng thống này có một trái tim ấm áp và nhân hậu.
Chỉ cần một cái micro nhỏ bé, ông có thể khuấy động cả một hội trường. Thời ấy tin tức truyền đi bằng miệng, người ta chỉ được học vài cấp lớp thấp ở trường… Và thế là từ ông bà của mình, Andrew đã có một kho tàng kiến thức. Và tên tuổi ông cũng nổi tiếng như nghệ thuật Stengelese của chính ông vậy.
Tôi rất vui khi một lần tình cờ đọc tạp chí Time và thấy Ted Koppel nhận xét thế này: Larry biết cách lắng nghe các vị khách mời. Một là, giúp bài nói trở nên thuyết phục hơn. Percy làm điều này dễ dàng vì đây chính là phong cách của ông.
Đừng biến bạn trở thành bản sao của họ. Chúng tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi. Chà, việc mô tả phong cách của mình thì khó hơn nhiều so với mô tả phong cách người khác.
Tóm lại, ý của tôi là chúng ta chỉ nên châm ngòi cho một câu chuyện hấp dẫn chứ đừng dại dột châm ngòi cho một quả bom xung đột! Tôi thích cái nghề này lắm! Tôi đã luyện tập suốt tuần rồi. Bạn phải luôn chân thật về công việc và về chính bản thân với cương vị là một ông chủ.
Tôi biết mình rất thích công việc này, nhưng rõ ràng là tôi chưa có chuyên môn gì cả. Vừa bước xuống xe tôi đã thấy tấm băng rôn khổng lồ ngay trước cửa: Bởi trong một cuộc phỏng vấn thì không phải ai cũng có thể tự tin như vậy.
Đừng lãng phí thời gian của người khác. Tất cả những phát ngôn viên thành công đều có đức tính này. Lúc bấy giờ tôi bắt đầu thấy hoảng hơn cả Dick.
Nếu bạn đang ở một buổi tiệc thì đừng đưa mắt láo liên ra xung quanh như đang muốn tìm một ai đó quan trọng hơn để nói chuyện thay vì người ngồi cạnh bạn. Ở cơ quan, bạn thường nói chuyện với họ về những vấn đề gì? Có thể đánh giá họ làm việc như thế nào, hay là họ nên làm cái này, cái kia ra sao… Dĩ nhiên bất cứ người lãnh đạo nào cũng muốn cấp dưới của mình làm việc có hiệu quả. Không phải bao giờ chúng ta cũng may mắn.