Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác.
Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Nhưng em thèm được khỏe lại.
Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Bác cũng bị đau chân. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm.
Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Và đem năng lực của ta đi xa hơn. Là dông dài, là ngắn ngủi.
Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Và bạn nhận ra, bạn ngủ để lẩn trốn chúng. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Viết ngắn hay quá khéo người ta lại càng ngại đọc dài.
Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Hãy cứ mâu thuẫn với nhau. Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc.
Cô gái bảo: Vô duyên. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em. Suốt trận, bạn ngồi im trong sự cuồng nhiệt của cả vạn cổ động viên xung quanh.
Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về.
Hắn có thể tự tạo sự bình thản bằng cách đó. Bắt đầu khó nghĩ đây. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.