Ai nấy đang vui, bỗng buồn bã, lẳng lặng gật đầu.Tôi có thể giải cho viên thống đốc Nhật.Ông ta nói: "Cô Ira, tôi không giúp cô được mà cũng không ai có thể giúp cô đâu, vì chính cô đã rước lấy cái tôi nợ vào mình.Tư tưởng ta xếp đặt cuộc đời và quyết định tương lai ta.Rồi tôi giao du, với bạn bè, xin nhập một hội nhỏ.Không có thì giờ để phí.Tôi nhận thấy trước kia tôi đã khùng.Khi nuôi những tư tưởng chân chính, sẽ thấy công việc đỡ chán nhiều.Tôi đã thấy Lowell Thomas có thái độ ấy.Trên đường về, nhà tôi ngừng xe lại, nắm chặt hai tay, khóc: "Mình, tôi chịu không được nữa".
