Bên chồng tôi là một gia đình biết lẽ phải và tự tín. Phần đông lo lắng "không phải là tại thiếu tiền mà tại không biết cách tri túc". Có khi tôi hỏi tại sao họ lại lựa nghề đó, học nghề từ hồi nào và đã hớt được bao lâu cái đầu rồi.
Tất cả những cái ta làm nên là kết quả trực tiếp của tư tưởng. Tôi làm gì lúc ấy? Tôi hay tin chiều thứ Bảy. Nhưng tôi lại quá lố, hoá mất cả tự nhiên.
Ta không gặp cảnh gì bi đát cả. Nếu tôi là con ngài, thì ngài có khuyên tôi làm nghề đó không? Con chẳng mong được trông cảnh xa xa.
Tôi nhận định những nét đặc biệt của tôi. Nhưng lời khuyên của tôi như nước đổ lá khoai. Tôi để chúng coi cây Nô-en xong, dắt chúng lại một tiệm nước để giải khát, và mua cho chúng ít kẹo, đồ chơi.
Ngay đến nay, tôi vẫn sung sướng đã được nằm tĩnh dưỡng trong một năm,vì đó thực sự là một năm hạnh phúc và hết sức hữu ích. Bạn đã bao giờ thấy một người có bệnh trong giáp trạng tuyến hoạt động dị thường không? Tôi đã thấy nhiều lần. giảng: "Nữ bác sĩ đi chích thuốc đấy.
Đó là một sự thật khoa học. Họ không có thời giờ phung phí. Bà Morghild Dahl thuật tiếp trong cuốn sách: "Trong tiềm thức, tôi lúc nào cũng sợ hãi sẽ mù hẳn.
Một buổi chiều, ngồi trước lò sưởi, củi nổ lách tách, tôi hỏi có bao giờ bà bị lo lắng quấy nhiễu không thì bà đáp: "Quấy nhiễu mà thôi ư? Nó đã gần làm hại đời tôi nữa kia. Nhưng tôi lại quá lố, hoá mất cả tự nhiên. Ông lấy ngón tay vạch mí mắt họ mà không hề tỉnh dậy.
Đã lâu rồi, tôi đọc một cuốn sách của James Lane Allen. ! "Trời! Lúc đó tôi mới sợ làm sao! Tôi run lên. Không có ai dơ tay cả.
Vì vậy, khi bọn trẻ trở về nhà, bà liều quỳ xuống vệ hè, dí mắt xuống đất để dò những nét phấn. Sau khi đã xét được những kết quả tai hại nhất có thể xảy ra, và đành lòng nhận nó, nếu cần, tôi cảm thấy một điều cực kỳ quan trọng: là tức thì tinh thần tôi lại thảnh thơi, bình tĩnh như xưa vậy. Không có cách nào trả nổi mà cũng không vay thêm được.
Mới đây, một độc giả, bác sĩ, bảo từ hồi đi học, đọc xong chương đó, thì đổi chữ kí, không kí tên thật nữa mà kí là "Today" (Hôm nay). Tôi không cần gì hết. Bổn phận quan trọng nhất của những tín đồ bất cứ đạo nào vẫn là: "Thương người như thể thương thân".