viết văn đăng báo đi! - Hậu “Lém” chọt vô làm Huy tức điên. Con cảm thấy thất vọng lắm! Mang hạnh phúc đi bỏ vào ngân hàng, hằng tháng bạn lại lãi được nụ cười.
Mẹ Chíp thường nói: “Mày cứ như vậy sau này sẽ khỗ lắm đấy con ạ!”. Một buổi chiều, cô ra ngoài dạo phố, thăm lại những nơi cũ để xem sau năm năm quê mình có gì đổi khác nhiều không. Nhà tôi có hai chị em, tôi là út, còn chị tôi lớn hơn tôi hai tuổi.
Còn mẹ Chip thì là một người phụ nữ đảm đan và hiền lành, mỗi lần hai người có “chiến tranh”, Chip cảm thấy thương mẹ rất nhiều, bà luôn là người phải chịu đựng nhiều nhất. Trước cảnh tượng kinh sợ này, Ghét chạy một mạch ra khỏi nơi chết chóc đó, cậu chạy đến khi trời tối mịt và không còn đủ sức nữa mới dừng lại, nằm trên một vách đá ngắm những vì sao, Ghét bắt đầu suy nghĩ lại tất cả những chuyện đã qua. Điều đó đòi hỏi khả năng làm việc độc lập rất cao.
Tuổi mới lớn kéo theo hàng tá những thứ lỉnh kỉnh làm điệu con gái của hai chị em, căn phòng nhỏ lại càng thêm nhỏ. - Con bị trặc chân rồi, đưa ta coi nào! – Vừa nói bà vừa xoa cổ chân cho Chíp. lúc nào không biết, may mà giật mình tỉnh dậy lúc 11h30 đêm đển gửi tin và post cái entry đã soạn sẵn cách đó hai ngày lên blog.
Khói Đen bốc lên nghi ngút bất kể ngày đêm tựa như những sợi dây leo bắt trên trời. Không thích đọc văn nhưng lại thích viết văn. Sau khi giúp Chíp sửa cổ chân, bà dìu cô đến bờ đá gần đó ngồi nghỉ.
Cô mong rằng các con sẽ ngoan và học tốt môn học đầy thú vị này. Đôi khi công việc freelance bị nhà tuyển dụng lợi dụng để biến những ứng viên xin việc làm của công ty mình thành những người làm việc không công “tận tụy”. Người ta nói “người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” quả không sai, dù con đường giữa nơi cô ở đến trường là một nơi tuyệt đẹp và cổ kính gợi nên những hình ảnh được miêu tả trong cuốn truyện Harry Poster nổi tiếng, đối với cô tất cả đều trở nên thật vô nghĩa.
ka… – Hùng “Năm Xị” góp vô. Một vĩ nhân thì có gì khác với những người thường?. Vô lớp, Chíp đi thẳng về phía chỗ ngồi của mình và lấy vở ra gạo lại bài.
viết văn đăng báo đi! - Hậu “Lém” chọt vô làm Huy tức điên. Nếu bạn bỏ viên đá đó trong túi, ta gọi đó là. Đang phân vân bỗng Ghét nghe thấy một tiếng gọi:
Chỉ cần nghe nói nơi nào có thợ đánh giày giỏi, là bằng mọi giá anh phải tìm đến để học hỏi. Ba ơi, nếu ba thương con, con xin ba hãy thể hiện tình cảm với con nhiều hơn, quan tâm và yêu thương mẹ nhiều hơn. Khi bánh trước bạn cán vào đinh, chiếc đinh bị nảy lên và sẽ đâm thủng bánh sau khi nó vừa lăn đến, một phần vì bánh sau luôn chịu lực nặng hơn bánh trước nên xác suất bị đâm thủng lại càng cao hơn.
Tôi tự hỏi với độ tuổi này lẽ ra bà cụ phải có con cháu chăm sóc, phụng dưỡng chứ, sao lại để bà ngồi một mình ngoài quán thế này?! Cái suy nghĩ mông lung ấy của tôi chạy từ tai này sang tai kia rồi quay lại gõ lên đầu mình, "Bà Tám thế không biết?! Nguội cả thức ăn rồi!" Bò kho mà nguội thì không gì kinh khủng bằng, mỡ bò đông lại thành từng mảng, bám vào môi trông cứ như là đớp phải hồ dán vậy, khó chịu tởm! Nghĩ đến đó là thấy ớn lạnh, tôi tranh thủ chén lia lịa, miếng bò kho như muốn bay cả ra ngoài,. "Nowhere is now here" - không đâu cả nghĩa là ở ngay đây. Tối hôm đó, sau khi viết xong bức thư, nhân lúc ba đang đọc báo ngoài phòng khách, Chip bí mật cho bức thư vào cặp hồ sơ của ba.