Người ta phải thăm bạn bè. Vì vậy, theo thiển ý, công việc phải làm trước hết trong ngày là coi chừng bộ óc ta làm việc. Nếu bạn muốn, thì bạn có thể mỗi giờ sống một đời sống mới được.
Nhưng bây giờ tôi già rồi và nghỉ hay không là tùy tuổi tác. Xin bạn ra mặt đi, để tôi tin chắc đã có người như bạn mà từ trước tôi chưa được gặp. Tôi phải kể lể việc riêng như vậy để khỏi bị buộc tội làm thương tổn quyền lợi của các nhà báo, khi tôi chống thói đọc báo trên xe buổi sáng.
Nó là hình thức cao nhất của văn chương. Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2). Ông miễn cưỡng làm việc, càng trễ chừng nào cành hay; và vui vẻ đứng dậy ra về, càng sớm chừng nào càng tốt.
Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin. Thưa bạn, nếu vậy, xin bạn thứ lỗi cho tôi, bạn chính là người mà tôi tìm đỏ mắt trong bốn chục năm qua. Bạn phung-phí thời giờ quí báu của bạn ra sao tuỳ ý, sự tiếp tế cũng không vì vậy mà ngưng lại.
Phần đông vì ráng làm nhiều quá mà bị tai hại. Có sao đâu? Tôi biết rằng bạn thưởng thức được âm nhạc, vì vậy các dàn nhạc mới lựa toàn những bản hay, bỏ hết những bản dở. Và có thể thoả mãn lòng khao khát hiểu biết của ta mà không cần đến văn chương.
Sự mong mỏi mà không được thoả mãn có thể làm cho y luôn bứt rứt. Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn. Như trên tôi đã nói, sự tiếp tế thời gian có chỗ này quý nhất, là ta không thể tiêu non nó được.
Hôm đó, bạn không bỏ ra 45 phút để sửa soạn đi ngủ. nhưng tôi khuyên bạn, lúc đầu, có thể cứ hai đêm một lần, bỏ ra giờ rưỡi vào một công việc quan trọng là luyện trí. Tôi không bảo rằng những cuốn ấy hợp cho những người mới học đâu, nhưng tôi không hiểu tại sao những người thông minh trung bình, sau một năm gắng sức đọc sách lại không thể tấn công những kiệt tác về sử hoặc triết học đó được.
Nó là hình thức cao nhất của văn chương. Có một bộ óc biết tuân ý ta thì nên lợi dụng nó một cách tối đa. Nhưng những điều tôi nói về âm nhạc có thể áp dụng vào những nghệ thuật khác.
Thái độ ấy hoàn toàn vô lý và có hại vì ông đã coi trọng một khoảng thời gian mà ông trông cho mau hết. Chỉ thay đổi một chút thôi, dù là thay đổi cho đời ta sung sướng hơn, ta cũng thấy khó chịu, bất tiện. Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.
y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi". 000 đồng một năm mà chi tiêu vẫn thiếu hụt thì đời không vì vậy mà nhất định là phải lúng túng; xắn tay áo lên, gắng sức kiếm thêm thì quỹ chi thu sẽ thăng bằng. Tôi biết bạn đương tự nhủ: "Cái anh chàng này, từ đầu sách tới cuối chương trước nghe cũng xuôi xuôi, cũng đã bắt đầu làm cho mình hơi chú ý tới, nhưng bảo mình suy nghĩ ở trong xe và tập trung tư tưởng thì không được rồi.