Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi. Hàng mi dài ôm lấy đôi gò mắt.
Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Bạn như hiểu rất rõ mấy dòng chữ ấy. Chẳng có gì đáng bực cả.
Dù ước mơ có vẻ rõ rệt nhất của bạn là làm một cầu thủ bóng đá. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Rất rối rắm và hoang mang. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Chẳng là đang thu thập tư liệu cho câu chuyện này. Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.
Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Với cái nhìn ấy, sống trong nhà, nó cũng bất mãn chẳng kém gì tôi hồi bằng tuổi nó. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.
Làm một chuyến du ngoạn Đà Lạt đi. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.
Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Nàng nằm nhớ người yêu cũ.