Cũng là để thăm dò phản ứng. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Chỉ hơi rờn rợn và xa cách.
Chả nghĩ nhiều cho ai được. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Mân mê hoài cuốn anbum.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió. Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không.
Làm theo luật, tôi xin tôi thờ hình tượng người công an, cảnh sát nếu các chú làm như thế. Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.
Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Bạn cần trả công và cả tự do. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.
Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Đời sống họ không cần những sự kinh động.
Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.
Cái nơi mà mấy tháng trước mẹ đã rủ nhưng tôi không đi. Dường mọi người đều liên hệ với nhau bằng những sợi dây tình cảm vô hình. Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ.