Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Tôi cũng có dự định ấy. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần.
Bạn lại muốn lưu lại. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian. Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại.
Vì cô người cá trong tivi đang ngậm cái đuôi nó. Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ.
Tôi đốt chút, chả hả hê gì. Nhưng nhà văn không thấy thanh thản. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ.
Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi.
Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường.
Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.