Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.
Quả tôi có đi chơi với cậu ta thật. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.
Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.
Đã bảo chả thích viết đâu. Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Người bảo đời là một bát sơri.
Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Suy ra bạn sai và bảo thủ. Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.
Tôi không đuổi nó nữa. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng.
Làm sao tôi có quyền ngồi choán mặt tiền của người ta? Cả dãy vỉa hè là của chung, của xã hội, của công cộng. Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần.
Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.