Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.
18 tuổi là được tự do. Bạn sẽ không trình bày nhiều. Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).
Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.
Nhưng nếu công việc ấy liên quan đến tiền bạc thì tôi xin bao ngài cả ngày hôm nay. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập.
Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo.
Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Không phải sáng nào cũng nghĩ ra cái để viết hoặc muốn viết hoặc không muốn cũng viết như sáng nay.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Và còn nhiều lí do khác. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.
Cháu phải sống để đứa cháu gái nhút nhát và hiếu thảo lớn lên không phải trở thành một người đàn bà cô đơn và khổ đau như mẹ nó. Mình được khóc cho mình. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Cái từ nhân loại nghe đẹp phết. Được nói chuyện, được trao đổi. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.