Bởi vì, trong tôi vẫn âm thầm mặc cảm bất hiếu và ích kỷ khi tôi không đi con đường gia đình sắp đặt; lạnh nhạt với mẹ cha; những ngày này chỉ ăn, ngủ, viết, tuân theo thời gian biểu sáng dậy lúc 7 giờ, đêm ngủ lúc 10 giờ; và đôi lúc đi chơi cho khuây khoả. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).
Bị điểm kém chẳng hạn. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm.
Nhưng cho bạn nghỉ tí đã. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.
Rút kinh nghiệm nhé con. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Điều mà anh muốn thú nhận là anh cảm thấy mình thật nhỏ bé trước em.
Sợ những người phụ nữ gần gũi mình sẽ yêu mình, sợ yêu mình họ sẽ sớm thấy khổ nếu họ không có một bản lĩnh cao cả. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi. Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.
Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Nhà văn ngồi lại một mình. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành.
Này, lấy cho chú mấy chai bia. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Ta còn có thể cứu sống vợ ta. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Tôi không hề phản đối. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.