Không biết thì khó trách.Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy.Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác.Cặp giò kia phàm tục quá.Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán.Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng.Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi.Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả.Tôi vẫn không nói lời nào…Chúng xèo xèo sền sệt.