Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.
Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.
Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Hai chuyện này khác nhau. Chỗ khác, riêng xông hơi một lần đã 80.
Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận.
Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Có lẽ mình nên im lặng. Nó bắt chước tôi, dần dà cũng thành của nó, tôi chả nhớ tôi bắt chước ai.
Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Hãy làm một chút miêu tả về âm thanh phố xá. Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.
Đó là hạn chế của bạn. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt.
Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Ông Diểu tức giận giương súng.
Nhà văn quì bên giường vợ. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.