Vận rủi của Susan bắt đầu từ rất sớm. những biểu mẫu khảo sát được dùng trong thí nghiệm này hỏi về niềm mong mỏi trúng số của người tham gia. đúng là điều đó đang xảy ra.
May mắn phải do chính người đó tạo ra. đọc kỹ chúng và suy nghĩ về cách bạn có thể kết hợp chúng trong việc làm hàng ngày. Người may mắn mỉm cười nhiều gấp đôi người không may mắn và giao tiếp nhãn quan cũng nhiều hơn nhiều.
xong, hãy ghi chi tiế những gì bạn vừa nghĩ vào nhật ký may mắn của bạn. đến năm mấy mười mấy tuổi cô lại bị xe tông. Nhưng tin hấp dẫn nhất là tôi vừa được một công ty sanư đầu người nhắm chọn.
tình cờ sĩ quan đứng đầu công ty đang đứng trong phòng giải lao khi Marvin bước vào, họ chuyện trò với nhau. Cuối cùng tôi sẽ mở chiếc phong bì còn lại, rút tiền của vị khán giả ra và chúc mừng họ đã lựa chọn chính xác. Nhiều người may mắn khác cũng ghi nhận những kinh nghiệm tương tự.
Ngược lại nhóm “tích cực” có tỷ lệ tử vong thấp hơn nhiều so với cả hai nhóm kia. cho dù bạn hất ngã nó kiểu nào nó cũng luôn đứng thẳng trở lại. khi 16 tuổi, Lee nhậnlàm cho một nông trại tại vùng quê nơi anh sinh ra và lớn lên.
Nếu còn thì nó đã vượt qua được cuộc kiểm tra may mắn, và mình sẽ mua nó. Câu hỏi đóng thường được trả lời là “không” hoặc “có”, và không khuyến khích chuyện trò thêm. Bà thổ lộ: khi tới Dallas tôi tìm được một công việc tuyệt vời.
Người may mắn không ray rứt mãi về chuyện xui xẻo của mình. Hãy đặt ra niềm mong chờ tích cực, thực tế nhưng cao rồi thực hiện từng bước một và coi xem chuyện gì xảy ra. Carolyn mô tả vận xui không ngớt trong đời mình: “có lần, cả lô xích xông chuyện xúi quẩy xảy ra với tôi chỉ trong ba ngày.
đọc kỹ chúng và suy nghĩ về cách bạn có thể kết hợp chúng trong việc làm hàng ngày. học thuật, tình bạn, gặp gỡ những người cụ thể, có mặt đúng nơi đúng lúc. 7,8 của bài trắc nghiệm liên quan đến những nguyên tắc phụ được đê cập tới trong chương này.
Tôi nghĩ mình không tin vào bản thân thì làm sao lại tin vào những linh cảm của mình được”. bạn trễ một cuộc hẹn công việc quan trọng, nhưng thế vẫn còn hơn là bạn quên khuấy nó luôn. Vào năm 1949, Nancy Davis nhận thấy có tên mình trong danh sách những kẻ cảm tình cộng sản trên một tờ báo ở Hollyword.
Để giải đáp một số trong những câu hỏi trên, tôi quyết định tiến hành khảo sát. Chắc chắn tôi là người duy nhất trong toàn tổ chức có thể độc lập tự chủ - tất nhiên là phải có trách nhiệm giải trình – nhưng đó là một công việc hoàn hảo”. Nếu ta chỉ lắng nghe nó một nửa thôi là lập tức điều tệ hại xảy ra – lúc đó ta mới nghĩ “ồ, chết tiệt, tại sao mình không chú ý cơ chứ? Ta không cần phải vồ bắt nó như kiểu bắt bướm.