Chưa dứt lời thì Von Bulow đã tự biết mình lỡ lời. Bạn tưởng ông Hurock tranh biện với va sao? Không, ông đã biết từ lâu rằng dùng lối đó với đào kép không được. Đức Thượng đế kia mà còn đợi khi người ta chết rồi mới xét công và tội.
Tình thế thay đổi hẳn. Vấn đề ở chỗ này: bà phàn nàn có ích gì cho bà không? Hay là, trái lại, chỉ làm cho tình thế đã tệ hại còn tệ hại thêm nhiều? Khi trễ quá rồi, bà mới tự thú: "Tôi tin chắc rằng hồi đó tôi điên". Ai cấm các bạn bắt chước các nhà thông thái? Nếu bạn sẵn sàng nhận rằng bạn có thể lầm được thì khỏi lo gì hết.
Ông đem bộ đồ đó lại tiệm, phàn nàn với người làm công đã bán bộ đồ đó cho ông. Mà họ lại còn ghét công ty của ta nữa. Chính phủ sẽ hết sức bênh vực ông, nghĩa là không hơn cũng không kém các đại tướng khác.
Ông ấy tả cho tôi nghe một cuộc thí nghiệm mà ông đã làm. Một hôm, hai cha con triết gia R. Lòng yêu đó tự nhiên và chân thành tới nỗi tôi không thể không mến nó được.
Những lời phúng thích, chửi mắng không làm cho người khác đổi ý họ mà theo ý mình bao giờ. Điều đó dễ hiểu quá mà! Không cần phải theo học bốn năm tại Harvard để tìm thấy chân lý đó. Tuần trước thầy đã giao hẹn rồi, hễ bắt gặp lần nữa thì thầy phạt".
Tôi ngọt ngào kết luận: - Vậy, có lẽ đừng nên rờ. ít lâu sau, có người kêu điện thoại nhà tôi chạy lại trả lời. Nhưng tôi dằn lòng xuống.
Tranh biện không phá tan được sự hiểu lầm. Bông có mắc gì đâu, nhất là lúc giữa mùa. Anh phải lên Nữu Ước, kiếm thầy học, luyện thêm nó đi.
Khi một người nói "không" một cách thành thật và quả quyết thì tiếng đó không phải chỉ phát ở ngoài môi mà thôi đâu. Có một số rất lớn vợ chồng mà thiệt ra không phải là vợ chồng. Đợi mà làm gì? Câu chuyện người ta kể đâu có thú vị hay ho bằng câu chuyện bạn sắp kể ra? Tại sao mất thì giờ nghe chuyện con gà con kê đó? Mạnh bạo đi, cắt ngang câu người ta nói đi.
Thứ nhất, có một bà quê quán ở Concord, miền Messachusetts, không tiếc lời chua ngoa, mạt sát tôi y như tôi đã buộc tội cô Alcott là mọi ăn thịt người ở Nouvelle Guinée vậy. Lúc ông Chamberlain tới, có giới thiệu cho Tổng thống người thợ máy đi theo ông. Tôi lại nhờ bà chỉ bảo tôi vài điều.
Cả cơ thể người đó, những hạch, những gân, những bắp thịt, đều co cả lại trong một thái độ từ chối. Cô rộng rãi quá, cháu cảm động lắm, nhưng thiệt tình cháu không thể nào nhận được. Tôi đã có ý định đó hồi tôi bắt đầu chủ nhiệm tờ báo Boston Herald và bức thư của Ông làm cho tôi quả quyết thi hành.