Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.
Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Nhất quyết phải cạo râu.
Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Trình báo sao đây? Trước tiên là với bác trông xe.
Điều đó đồng nghĩa với sự tự hủy diệt. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Hắn không thể tự tha thứ cho mình. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Là người thì nên thế.
Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được. Cười vui cho dễ sống.
Mới dám nửa đùa nửa thật như thế. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Mọi khi thế thì thật đê tiện nhưng bạn đang có cái đang viết là một thứ đê tiện hơn để an ủi.
Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.
Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội.