Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt.
Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế. Hôm qua tao nóng quá. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.
Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.
Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Nhưng như thế chưa đủ. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó.
Hôm sau đi thi thấy bình thường. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Như thế là như thế nào? Là như nhiều người tôi gặp và không mong đợi thấy lần hai. Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ.
Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Làm ơn nhanh nhanh cho.
What Ive felt what Ive known never shine through what I know Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Phải cạo râu đi nghe chưa. Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.