"Tôi có vợ 18 năm rồi, và trong thời gian đó ít khi tôi mỉm cười với nhà tôi. Một lần đau cuống họng, tôi lại một nhà chuyên môn trị bệnh đó. Rồi đúng lúc nó đang vinh hạnh, ba nó vào, như vô tình.
Cô thứ nhất chê tôi mà làm tôi hết muốn học. Mấy tháng trước cuộc bầu cư Tổng thống Roosevelt, Jim Farley viết mỗi ngày cả trăm bức thư cho dân miền Bắc và miền Tây. Những thư viện, viện bảo tàng sở dĩ sưu tập được nhiều sách, đồ quý là nhờ những phú gia biếu đồ hoặc quyên tiền và lưu danh lại sau này.
Tôi bảo họ: "Trước hết, tôi hoàn toàn đồng ý ông. Cho nên không đợi chú ta gọi tôi lại, tôi vội vàng xin lỗi trước. Một ông chủ như vậy, thì người làm công nào mà không yêu kính? Bất cứ ai mà không yêu kính? Một bữa, ông tới Bạch Cung, phải khi Tổng thống Taft và Phu nhân đi vắng, ông kêu lên từng người đầy tớ cũ và nồng nàn hỏi thăm họ, cả đến những chị phụ bếp cũng được hân hạnh đó.
Chiến thuật vô hại đó luôn luôn có kết quả. Những bực vĩ nhân không phí thì giờ tự đắc, khoe những thành công của mình. Kết quả cuộc tranh luận lạ lùng đó, là hãng xe ký giao kèo với hãng của tôi và xin cho bạn hay rằng, giao kèo ký kết mua tới một triệu thước da, đáng giá 1.
Vậy mà có một cặp rất sung sướng: là vợ chồng kép hát Warner Baxter. Họ sống bên nhau, như để trả một cái nợ tiền kiếp cho nhau vậy. Xin ông tính lại, sửa lại thiệt cẩn thận, như ông là hội trưởng công ty chúng tôi vậy.
Tôi lại thăm ông Doe, người mướn nhà và nói với ông ta: Từ đó chẳng những ông không dung dễ dãi với mọi người. Chắc cả ngàn đọc giả cũng đồng ý với tôi".
Nếu lúc đó không vừa lòng thì sẽ mang lại đổi. tiếp - một ông bạn thân của tôi, nói với tôi rằng, một buổi tối nọ, con gái của ông ấy đọc lớn tiếng một bài quảng cáo của một tên chuyên môn phá thai và hỏi ông ấy nghĩa vài chữ lạ: ông bạn tôi thiệt lúng túng, không biết trả lời ra sao. Chính thị dục đó làm cho người khác loài vật.
Nàng sinh được năm đứa con ngộ nghĩnh và gia đình chúng tôi như một tổ uyên ương. Lần lần, những câu đáp của người đó thành một chuỗi "có", ông dẫn người đó đến một kết luận mà nếu đưa ra ít phút trước, người đó đã cương quyết kích bác. Ba ngày sau, ông lại cho ông Parsons hay là ông miễn cho số thuế đó như lời ông Parsons xin.
Giọng hung hăng như muốn bảo: "Chú nói dối, chú ơi! Tôi đi guốc trong bụng chú rồi!". Thiệt hiếm thấy được một người trong giới của bà, có học thức như bà lại chịu khó viết thư chỉ bảo cho những diễn giả trước máy truyền thanh; tôi mong rằng bà sẽ có lòng tốt để ý tới những bài diễn thuyết sau này của tôi nữa. Trong một bữa tiệc, ông khách ngồi bên tay mặt tôi quả quyết rằng câu "Có một vị thần nắm vận mạng của ta, ta cưỡng lại không được" là ở trong Thánh kinh.
nói: "Tôi nhận được bức thư đó, ngạc nhiên lắm, ngạc nhiên mà cũng vui nữa. Như vậy ông ta hết nói gì được nữa, không có lý lẽ gì để tranh biện được nữa. Để tôi mang về vẽ lại hết.