Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò.Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm.Đó là một sự chuyển đổi quan trọng.Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ.Khi em trả lời thì anh sẽ bảo: Anh không nghĩ được cao xa như thế đâu cô bé ạ.
