Xec Lao

Anh trể tàu về và chỉ ngủ nhờ nhà thằng bạn thôi…

  • #1
  • #2
  • #3
  • Điều gì đã không tránh được thì lo buồn làm gì? Những bệnh đó không phải là tưởng tượng, tôi biết rõ vậy, vì chính tôi đã bị ung thư bao tử trong 12 năm trời. Khi người ta mệt quá thì dù sấm sét bên tai hay ở giữa cảnh bom đạn người ta cũng cứ ngủ được như thường.

    Tự hỏi: ta đã lầm lẫn chỗ nào? Ta đã cải thiện được ở chỗ nào? Đã học thêm được bài gì? Ông này đã coi đời người như một cuộc phiêu lưu vô vị và nặng nhọc, buồn chán lạ thường. Bệnh của cô rất nguy hiểm thiệt đấy.

    Thực tôi không còn thì giờ mà cũng không còn sức để lo lắng nữa". Rồi ta mua giấy tàu. Nghe đoạn, tôi nhận thấy đã lầm lẫn một cách thê thảm khi một mình tranh đấu ghê gớm với đời mà chẳng biết cậy ơn thiêng liêng của Chúa.

    Tính cả thẹn của tôi thành bệnh. Câu chuyện ông kể lại dưới đây trong một lớp giảng của tôi ở Nữu Ước, đã được ban giám khảo của trường chấm thưởng: Mới đầu, bà ta nói giọng run run, nhưng dần dần bà trấn tĩnh lại sau cùng đã có thể nhoẻn miệng cười.

    Ông bỏ ra 15 năm để tự chỉ trích: Sau khi viết xong cuốn sách bất hủ: Nguyên thuỷ của muôn loài, ông nhận thấy rằng nếu xuất bản, quan niệm cách mạng về tạo vật trong sách chắc chắn sẽ làm náo động các giới trí thức và tôn giáo. Ba mươi lăm năm làm nghề dạy người lớn ở Nữu Ước, tôi nhận thấy một phần đông học trò của tôi tiếc đã không được xuất thân do một Đại học đường. Tại sao chung ta điên như vậy? Điên một cách thê thảm như vậy? Stephen Leacok viết: "Lạ lùng thay cái chuỗi đời của ta.

    Mỗi lần chỉ có một hột cát xuống thôi. 000 người đau bao tử ở nhà thưng Mayo đã chứng thực điều ấy. Tới chuyện của ông H.

    Ông ta đã thay đổi hẳn. Ông kể: "Tám năm trước, một hôm tôi khóa cửa nhà, leo lên xe hơi và lái về phía sông vì tôi tin ngày đó là ngày cuối cùng của tôi. Kaltenborn, bình phẩm viên của đĐài phát thanh Nữu Ước.

    Có phải tại một vài bắp thịt không quen vận động mà mệt chăng? Vô lý. Nó đã hoán cải đời tôi một cách lạ lùng". Và kết quả là chị làm trò cười cho thiên hạ và chịu thất bại mỉa mai.

    Khổng Tử dạy rằng: "Bị mất cắp, bị vu oan chẳng phải là điều quan trọng, nếu ta bỏ không nghĩ đến nữa". Mà cô mỏi mệt thiệt. Ông đã đọc tiểu sử ông Booker Washington, nên nguyện suốt đời sẽ chuyên tâm giáo huấn những người đồng chủng nghèo khổ và ngu si nhất.

    Phương pháp tự khuyến khích ấy ngớ ngẩn, nông nổi và ngây thơ ư? Không đâu. Ta chỉ có thể vẽ những cảnh vật mà ta thích thôi. Về phương diện khác, các người làm công có thể là ích kỷ ti tiểu và thiếu giáo dục.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap