Và những cái xác cháy khét lẹt. Làm ơn nhanh nhanh cho. Này, lấy cho chú mấy chai bia.
Bạn chưa làm được gì cho họ. Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Đồng chí nào mai sau làm quản lí giao thông xin nhớ cho cái vụ này.
Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.
Bình thản và mệt mỏi. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.
Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức. Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.
Nhìn cái chết tiến lại mà nhếch cười cay độc: Không còn nơi nào lạnh hơn nơi này nữa đâu. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc. Và vì thế, nó mạnh hơn. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Một phần vì sự tàn ác của kẻ nắm quyền lực.
Đường thông hè thoáng. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Bao người làm được sao mi không làm được.