Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó.Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn.Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống.Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi.Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề.Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé.