Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ.Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất.Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp.
