Tình huống dở khóc dở cười nhất trong nghề phát thanh viên của tôi là câu chuyện vào buổi sáng đầu năm 1959, tại đài phát thanh WKAT, Miami.Cách tốt nhất để không lãng phí thời gian? Đừng đi.Mặt trời chiếu những tia nắng chói loáng đẹp vô cùng, phủ tràn trên mặt kính.Ông có thể nói huyên thuyên không ngớt từ việc kinh doanh đến những bài hát đang được yêu thích hay về bóng chày.Tôi cười méo xẹo, còn chàng phi công thì vẫn chủ trương im lặng là vàng.Bạn không thể rút lui lịch sự bằng cách xin lỗi phải vào nhà tắm trong giây lát.Khi kể câu chuyện này Sinatra đã làm cho khán thính giả cười vỡ bụng.Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy.Nhưng tôi để ý nghe thấy dường như lời phủ nhận này chả quyết liệt chi cả.Khủng khiếp là, ba đứa chúng tôi được cử ra làm đại diện ban tang lễ bởi cầm đầu trong cuộc vận động quyên góp vì Moppo.