Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có.Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới.Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.Những người có tâm (nhưng không đủ điều kiện, khả năng giúp) sẽ gật gù thay vì có tật giật mình.Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.Đó gọi là biết chơi.Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.
