Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra.Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do.Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó.Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.