Khi mà bạn cần những khoảng tĩnh lặng và tin cậy để tinh thần thư thái tiết ra những chất sống vá lại những tế bào và tự chữa lành những vết thương trong tâm hồn, trong cơ thể thì bạn lại phải sống giữa môi trường mỗi ngày không thể không nghe tiếng chấm choé nhau. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Không phải điệu cười chua chát.
Nó vẫn còn hoang dã. Sự im lặng cũng rưa rứa. Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.
Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Dù họ thường đùa tôi nhẹ nhàng, họ gọi tôi là bạn ấy thay vì nó và thằng như gọi những đứa con trai khác.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Dù chỉ là một nhân vật. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời.
Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Trong công viên thì toàn ma cô.
Bởi vì bạn đã từng làm thế, đã từng lết đi trong vài năm. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Người bảo đời là bể khổ. Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.