Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.Chẳng có gì để thấy xót thương.Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác.Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.Để râu toàn bọn chả ra gì.Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình.Y học bó tay… Mọi người cười thích thú.