Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Không trình bầy nữa. Và tha thứ cho những cái không hay của nàng. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Rồi tôi đổ nước vào đống tro tàn. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Nhân vật đã xài gần hết dữ kiện hay ho. Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Trong cuộc đời đầy bất công vì sự nhu nhược này.
Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Mân mê hoài cuốn anbum. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.
Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Thế thì nổ bố đầu còn gì. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả.
Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.