Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Nhưng rồi anh cũng chấp nhận.
Nhưng rốt cục thì chúng ta vẫn không thích nói thật. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên.
Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Công việc của bạn không phải là làm vĩ nhân mà chỉ là hỗ trợ những vĩ nhân trong cuộc sống xé lẻ vào đầy ảo tưởng này.
Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Này, lấy cho chú bao thuốc. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.
Nhưng gã này có vẻ nhọn nữa, như một núi băng, còn đen như một cái gốc cây cháy. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa.
Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình. Lại cái đồng hồ báo thức đây. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Còn quá nhiều điều để viết.
Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Dù lúc đó chả nghĩ gì.
Nhưng những vết thương lòng cứ thế mà nhiều và sâu hơn. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.