Có phải thế không các vị. Ông cũng không kết thân được với nhiều người khôn ngoan. Khi Arkad kể xong câu chuyện, một trong những người bạn của ông lên tiếng:
Còn nếu chọn điều đúng mà chúng ta lại có khuy hướng do dự, lưỡng lự và phân vân suy tính thì chỉ khiến dịp may trôi qua mất. - Dabasir sắp kể chuyện rồi đó! - Một thực khách ngồi gần đó, nói nhỏ vào tai người bạn ngồi bên cạnh mình, rồi nhích tấm thảm của anh ta lại gần chỗ ngồi của Dabasir và Tarkad. Tôi đã cho ông ấy vay tiền để mua lương thực và hạt giống mới.
Cha đã rộng lượng trao cho con một túi vàng và sự khôn ngoan của cha. Lúc đó, đầu óc bị cạo trọc và mặc quần áo tù nhân nên trông tôi không khác gì những người nô lệ. Những đồng tiền cháu tiết kiệm được sẽ là hạt mầm của cây giàu có.
- Anh có một mong ước rất tốt đẹp khiến tôi rất thán phục. - Cái gì? – Kobbi hết sức ngạc nhiên kêu lên. Cuối cùng, tôi trở thành người khắc chữ nhanh và đẹp nhất.
Đối với những người thân và ngay cả nô lệ trong nhà, Arkad thường ban tặng rất nhiều tiền bạc, nên họ sống khá sung túc và thoải mái. Một lần nữa, đầu tôi lại vang lên câu nói của bà Sira: “Những món nợ của cậu là những kẻ thù đã xua đuổi cậu ra khỏi Babylon”. Tôi thường mang những bó thảm lớn, loại đẹp nhất theo ông chủ đến nhà Nomasir để bán cho ông ấy.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc số tiền tôi cho vay không ngừng phát triển lên đến hàng trăm nguồn vốn khác nhau, giống như dòng vàng không ngừng tuôn chảy vào túi tiền của tôi vậy. Nghe giọng trầm tĩnh của Sharru Nada, Hadan Arad Gula im lặng, nhưng không hẳn là đã tin vào điều ông vừa nói. Tất nhiên số tiền họ vay không được nhiều hơn trị giá tài sản của họ, để nếu cần, họ sẽ bán đất đai, các đồ trang sức quý báu, lạc đà hoặc những vật dụng khác để trả nợ.
Theo luật, ông ấy có thể bán anh như một món hàng để lấy tiền trả nợ. Đó là công trình xây dựng bức tường thành rộng lớn bao bọc vương quốc. Mỗi lần gieo, chủ cái luôn cầm chắc phần thắng trong tay, ít nhất một khoản bằng một phần năm của số tiền đặt cược.
Anh hãy hứa với tôi là nếu được một ông chủ mua, anh hãy cố gắng làm việc thật chăm chỉ cho ông ta. Ngay cả cháu cũng vậy, ta có thể đặt niềm tin vào cháu chứ? – Sharru Nada nhìn thẳng vào mắt của Hadan Gula. - Người đàn ông ngồi bên cạnh vị thương gia vừa kể chuyện lên tiếng.
Mặc dù đã rất cố gắng, nhưng chúng tôi không tài nào đếm được. Nhờ Algamish khuyến cáo từ trước nên tôi tiếp tục để dành tiền. Một cảnh tượng thật quen thuộc và cũng thật buồn cười! Một ông lão cầm cán cày, nhưng bàn tay của ông ấy đang run rẩy nên cái cày cũng lắc lư theo.
Bởi vì, công việc là người bạn tốt nhất mà tôi từng biết. Tôi chưa biết bằng cách nào mà họ luôn có nhiều vàng như vậy, nhưng sự giàu có của họ luôn được duy trì, cuộc sống của họ vẫn sung túc, đầy đủ và họ vẫn được mọi người kính trọng. Trong tâm trí, tôi vẫn luôn cố gắng vươn lên từ nghịch cảnh, nhưng thực tế tôi càng ngày càng rơi xuống vực thẳng.