Bạn chỉ muốn họ nhìn vào sự thật nếu họ còn khả năng nhìn. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau.
Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi.
Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Cái nồi inox đen sì.
Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái.
Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Thôi, năm nghìn đi ạ.
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Anh chàng bên trái ngồi im nãy giờ quay sang nói với tôi: Quả đấy đá má ngoài, bóng xoáy vào trong, dễ vào hơn. Tôi để vài ngày trôi đi.
Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Tôi định kêu to hơn, lại thôi. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.