Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn.Hồn nhiên đến đáng thương.Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết.Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ.Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp.Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện.Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi.
