Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Phải vùng ra khỏi tình trạng này. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài.
Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Và dần hình thành được nhiều cái trong đầu. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Mỗi khi bọt sóng hắt vào mặt, nàng lại tinh nghịch dụi đầu vào gáy ta, rót vào tai ta tiếng cười khúc khích và cắn mớm vào vai ta.
Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp.
Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.
Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn. Có cái giấc mơ vẫn sống mà không có nó cũng chẳng chết. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.