Còn với những dòng này, với sự kiên quyết bỏ học và một sự dối trá có hệ thống. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không.
Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Tôi muốn thử những cách khác.
Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Nhưng bạn đã giảm nhẹ chúng bằng cách lọc những dòng suy tưởng đầy rác rưởi và thuỷ tinh vỡ qua chính chiếc màng mong manh của hồn mình. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Và càng cô độc vì không được hiểu, con người ta càng dễ ích kỷ. Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.
Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân…
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết.