Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Bác cũng bị đau chân.
Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Và thế là đời sống lãng phí.
Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Luyện trí nhớ là thế nào? Là nhớ ra vì sao bạn không được viết hoặc không viết được.
Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Tất nhiên là mệt mỏi.
Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Không thông minh thì phải cúi đầu xuống. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không.
Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt.
Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Hạn chế ra ngoài nữa. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.