Luật đó là: "Luôn luôn phải làm cho người cảm thấy sự quan trọng của họ". Rồi ông định sao, chúng tôi xin theo như vậy". - Dạ, ông cộng 22 độ với 24 độ, ông sẽ được là 46 độ.
Con vật đó có thể giết một con sóc hay cắn một đứa nhỏ! Lần này tôi bỏ qua cho, lần sau tôi bắt được nữa thì tôi bắt buộc phải làm biên bản đưa thầy ra tòa". Ông ta không biết nghĩ làm sao hết. Vậy mà sau thành một trong những nhà xuất bản tạp chí lớn nhất ở châu Mỹ.
Như ông Barnum là người keo bẩn có tiếng, chỉ vì không con nối dõi, mà dám bỏ ra hai muôn rưỡi mỹ kim cho thằng cháu ngoại để y chịu theo họ ông. Cho nên ông để cho Tổng thống Wilson tưởng rằng chính Ngài đã có quyết định đó. Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu.
Ông hầm hầm hỏi tôi sao lại làm như vầy, như vầy. Tôi bênh vực quan điểm của chú ấy thì tất chú ấy bênh vực quan điểm của tôi. Tôi sẽ làm cho ông đổi ý".
Anh ta phàn nàn công việc nặng nhọc quá, làm việc nhiều giờ quá, và xin thêm người phụ. Vì biết rằng Ngài rất bận việc, nên chúng tôi xin Ngài cho biết giờ nào Ngài có thể gia ân giúp chúng tôi để chúng tôi cho xe lại rước Ngài". Lời lẽ hoặc khinh bỉ, hoặc nghiêm khắc.
Chính nhà tôi đã gây dựng nên cơ nghiệp của chúng tôi. Một buổi tối, một ông khách lại chơi. Nhờ nó mà tôi xét đoán chắc chắn, minh mẫn hơn; những sự quyết định của tôi thích đáng hơn, và giúp tôi rất nhiều trong sự giao thiệp với mọi người.
Rồi thì: Kẻ nào bắt buộc nghe ai. Tourgueniev là một đại văn sĩ Nga, thế giới đều biết danh. rồi việc đó nữa không.
Hay là ông lại hỏi ông Livingston Longfellow xem sao? Chắc ông biết ông ấy có một cuốn phim tuyệt đẹp về những cuộc săn bắn lớn ở ấn Độ. Buổi tối, vẫn điệu đó. Bọn trẻ vội vàng làm theo ý tôi.
Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Lẽ cố nhiên, nụ cười đó phải chân thật, tự đáy lòng phát ra mới quyến rũ, uỷ lại được người, còn thử nụ cười nhích mép nở ngoài môi, như do một bộ máy phát ra, không lừa được ai hết, chỉ làm cho người ta ghét thôi. Chàng thất vọng đến nỗi muốn giải nghệ đi bán xe cam nhông.
Kha Luân Bố đòi cho được cái danh là: "Đề đốc Đại Tây Dương và Phó vương ấn Độ". Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi. Khi một người nói "không" một cách thành thật và quả quyết thì tiếng đó không phải chỉ phát ở ngoài môi mà thôi đâu.