Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau.
Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.
Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.
Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết. Có thể làm tăng nội lực và liên kết giữa các cá thể. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Không phải ai cũng ít ngộ nhận… Mọi người dưới nhà vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh.
Tôi muốn đâm vào đâu đó. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Dù chỉ là một nhân vật. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau.
Lần sau không thế nữa nhé. Dù không bao giờ có tận cùng. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.