Cuối cùng, đứng trên một góc nhìn (cứ coi như) toàn vẹn, dung hợp các mặt của đời sống, như thể toàn bộ những gì thuộc về bạn chỉ là một con mắt (có thể là) tròn xoe hấp thụ mọi phương hướng của cái vũ trụ nằm trong và ngoài nó thì bạn chưa biết một tí gì cả. Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau.
Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Tôi lại dẫn ông anh đi.
Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Vì vậy, nhà văn thường ngăn vợ lại bằng cử chỉ âu yếm ấy. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được.
Tay tiếp tục thả giấy vào. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.
Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
Dù mẹ không bay, không bay đâu. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Không, tôi không cần biết.
Nhưng tôi không quen phản đối. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi.
Mình được khóc cho mình. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Mùa đông thì mấy chiếc áo len dày sụ mớ ba mớ bảy.