Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Như thể kéo một con vích lên bờ. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Có phải tôi nói đâu. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.
Không ngủ cũng phải nằm. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.
Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết. Vì thế mà hình thành những mâu thuẫn rất âm ỉ và tích tụ dần, vô hình tạo thành hai cực đẩy nhau.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Họ cũng cần lòng hy sinh của bác lắm. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Không hiểu sao ông ta phán ngon ơ như vậy. Người bảo đời là bể khổ.
Để khám phá đến tận cùng. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. 18 tuổi là được tự do.
Và cuộc đấu tranh hiện tại của bạn là với chính những người thân. Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Nhà văn hài lòng với cái giá ấy.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu?