lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Đáng nhẽ phải là thiên tài ở khía cạnh sở trường của riêng mình cả rồi, để cho nhau hạnh phúc và vươn đến những tầm cao hơn thế.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện.
Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía.
Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này).
Rồi ráp nối thành một câu chuyện hay một cái gì đó. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau.
Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Người bảo đời là một bát sơri. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy.
Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp.
Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ.
Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Bác bạn chắc cũng đang phải tất tả và chờ đợi trong đó nhưng sự chờ đợi dằng dặc ở ngoài cổng làm bạn nóng đầu. Xung quanh chỉ có đổ nát.