Chúng ta có thể thấy rằng một chi tiết nhỏ đôi khi cũng có thể tiết lộ toàn bộ hình ảnh. Hàng ngày, khi lái xe quanh thành phố hay ngoại thành, chúng ta vẫn lướt quan nó. Điều này giống với lượng sách vở mà chúng ta phải học, giống như một quãng đường không có điểm cuối, nhưng chúng ta vẫn phải đi.
Bây giờ thì đã quá rõ ràng, chữ e đứng trước chữ a. Tất nhiên, tất cả những điều này được nói một cuốn sách khôi hài. Nó thúc đẩy động lực và trách nhiệm của các nhân viên, góp phần trực tiếp vào việc giảm chi phí và tăng sản lượng.
Nếu thế, rất có thể bạn đã đãng trí để chìa khóa trên ti vi. Ngăn để sữa chứa thể loại kịch; ngăn để thịt sẽ đựng phim hành động,… Chúng ta cũng dành phần lớn thời gian ở nhà.
Bác sĩ Jim là một người cao lớn, vạm vỡ và rất nam tính. Họ cũng không cần đến nó vì họ tin vào trí nhớ của mình. Tất cả quân lính của ông đột ngột mong muốn được ngồi dưới cây táo.
Bởi vì đây là cách bộ não tăng quá trình xử lí của trí nhớ, nên đôi khi chúng ta rất muốn tạo ra sự liên tưởng giữa tên của ai đó với nơi mà chúng ta đã gặp họ. Yếu tố con người… vì Bluestones đã viết một cách châm biếm rằng “Công nghệ đã…” Vì thế bạn nên chuyển con số 91 sang từ “bed” (giường) thay vì từ “bad” (xấu).
Có ai chưa bao giờ trì hoãn điều gì? “Được, tôi sẽ làm nó ngày mai”. Cứ như vậy, cuộc đối thoại tiếp diễn cho đến khi kết thúc. Charnkiat (tên Thái Lan) – gợi cho chúng ta nhớ đến Charring Cross Road, ở London.
Hình ảnh mà chúng ta tạo ra có thể là “sức ép lớn”. Sử dụng bảng danh sách này, bạn có thể nhớ được cách sắp xếp các nhiệm vụ trong trí nhớ. Cảm giác này khiến bạn nhớ tới chiếc lốp xe xẹp lép, rồi từ chiếc lốp xe bạn lại nhớ đến phiếu nộp phạt.
Như chúng ta đã nói, “Phobia” là nỗi sợ hãi. Các em có vẻ lúng túng, nhưng rồi các em bắt đầu nói ra những điều các em biết. Bạn thò cổ (neck) nhìn vào.
Do đó có thể tiết kiệm rất nhiều cho ngân sách nhân sự. Chúng ta có thể chuyển Transfer Payments (Các khoản tiền chuyền giao chi trả) – bảo hiểm xã hội thành transferring parents (bố mẹ chuyển giao quyền sở hữu). Tất nhiên, đó chính là quả dưa sáp mà chúng ta đang nói.
Tại sao chúng ta không khai thác thực tế rằng có một số người rất giống nhau? Điều này tự bản thân bạn có thể thấy và là sự liên kết liên tưởng tự nhiên. Hãy lắng nghe tiếng loong coong của những hạt cà phê khi chúng rơi xuống đáy cốc. Chỉ khi đến cuối con đường, ta mới nhìn thấy xác chết khô của những người đã từng đi trên con đường đó và bị lạc ở tận cùng con đường nơi sa mạc mênh mông.